Tôi trở về nhặt nỗi buồn mái phố
Nhặt những gì dang dở tháng năm qua
Tôi trở về nơi sương tuyết xông pha
Nơi tuổi trẻ, đã từng khuya sớm
Tôi trở về nơi, chúng tôi từng sống
Nhìn vào đâu cũng thấy dấu tay
Tôi đã về đây, tôi đã về đây
Chỉ một mình tôi, thì thầm với phố
Giọt nắng chiều, nhuộm vào trong ngõ
Những chiếc xe, tôi lái hàng ngày
Vẫn còn kia, đâu biết chủ về đây
Và bao nhiêu, với xúc cảm tràn đầy
Tôi lên cầu thang, về nơi ở tôi đây
Hé cửa mà chân không dám bước
Lạnh cả câu thơ, không gian thủa trước
Bỗng nhiên mọi thứ, rất thiêng liêng
Tôi trở về đây tìm chiếc lá rơi nghiêng
Tìm tiếng suối đã làm tôi mất ngủ
Tìm người mua hàng dọc ngang đường phố
Tìm vợ tôi kiên nhẫn nhặt từng đồng
Tôi trở về hôm nay, phố không còn đông
những giọt buồn vương trên ngọn cỏ
Những kỉ niệm mấy chục năm tôi nhớ
Vẫn còn nguyên trên những nẻo đường
Những tiếng gọi sao mà thân thương
Bạn tôi ngày xưa hồi cùng làm nhà máy
Đến hôm nay, người mất người còn
Chỉ còn đây lối cũ đã mòn
Tôi ra ga chiều chập choạng hoàng hôn
Lác đác mấy người bến đợi
Kẻ đi Sờ lô ven. Con tàu vừa tới
Tôi một mình ngược hướng để đi xa
Praha
Ha la vờ nhí*
Bờ ra ha./.
Ghi chú: * hlavni Praha = Ga chính Praha
11/10/2014
Vsetin nơi phố cũ tôi xa đã nửa năm có lẻ.
Để nỗi buồn tôi vương
Đoàn Cát |