Duyên phận nào để anh lại quen em
Cô gái nhỏ người ngang vai tóc ngắn
Tóc đuôi sam đung đưa ngày đầy nắng
Ước gì trời cho mình được nên duyên
***
Nhớ một ngày anh tìm đến trường em
Mùa đông ấy tuyết trời rơi lả tả
Mình nhìn nhau ngày đầu là lạ
Thế mà rồi chẳng thể quên nhau
***
Có một ngày mình lại gặp nhau
Đêm hôm ấy em tiễn anh về trước
Không hẹn không thề chỉ cùng sánh bước
Rồi sánh đôi hai đứa xuống chân đồi
***
Trên sân ga chẳng nói được nhiều lời
Trên bầu trời thấp thoáng ánh sao khuê
Say câu hát quê mình lưu luyến chân quê
Rằng người ơi sao chẳng ở lại về
***
Chúng mình tin rồi sẽ đợi được nhau
Bốn năm nữa anh sẽ là người đón
Chẳng khăn xếp áo the chẳng phải tay cắp nón
Trên sân ga Hàng Cỏ đã bình yên
***
Rồi ngày vui của chúng mình cũng đến
Anh đưa em về khi qua sông Đuống
Và từ nay vui khổ có nhau
Dẫu chẳng thể nào biết hết chuyện mai sau
***
Em có nhớ một trưa mùa xuân ấy
Hoa cải vàng nở rực dưới chân đê
Chờ người xưa nơi bến cũ đi về
Trong lòng mình là nỗi nhớ lê thê./.
Hà Nội,15/6/2017. NKV.
|