Mỗi lần nhìn chĩnh dưa vợ muối, lấy đủ các vật liệu không
chuyên đè lên, tôi lại ngầm “ra lệnh" cho mình phải tìm bằng được cho vợ
viên đá chèn dưa.
Lúc mới xa quê hương, xa Tổ quốc ai cũng nhớ nhà, người
thân, con đường ta đi, cái cây ta trồng, nhớ hạt mưa, khóm chuối, tiếng gà gáy…
Sau này nỗi nhớ vơi đi và bắt đầu thèm, thèm những thứ tưởng như đơn giản nhất!
Từ những năm đầu của sự nghiệp hợp tác lao động tôi vẫn nhớ câu thơ:
“Thèm rau muống, thèm canh cua
Lại thèm cả các loại dưa quê nhà".
Thời bấy giờ ở vùng đông Đức này các loại rau châu Á hiếm
lắm, rau cải ta, cải bẹ, rau muống, rau bí… lại càng hiếm. Cứ nghĩ đến cải bẹ
hong nắng, muối dưa ăn với thịt ba chỉ luộc là ứa nước miếng.
Bây giờ thời buổi kinh tế thị trường, cần gì có nấy. Bữa
cơm của người xa xứ phong phú hơn, thế là không ít vại dưa đã xuất hiện trong
các bếp của các gia đình người Việt ở Đức. Mấy năm nay vợ tôi cứ ao ước có hòn
đá để chèn dưa.
Phu nhân thủ thỉ: "Theo kinh nghiệm của các cụ thì
đá chèn dưa phải có màu xanh xanh, già đá, phải nặng vừa phải và nhẵn để không
thôi ra dưa và đặc biệt phải là đá suối“. Cứ mỗi lần nhìn chĩnh dưa vợ muối,
lấy đủ các vật liệu không chuyên đè lên, tôi lại ngầm “ra lệnh" cho mình
phải tìm bằng được cho vợ viên đá chèn dưa. Và cơ hội đã đến.
Lần nghỉ phép ấy về Việt nam, sau khi tham quan Sa Pa
đoàn chúng tôi thăm chợ Bắc Hà. Mọi người thả hồn theo những triền núi với mây
ngút ngàn trùng xa, còn tôi cứ dán mắt vào những con suối vắt ngang con đường
ngoằn ngoèo vượt núi. Xe dừng lại ở một con suối rất rộng, cả đoàn ào xuống
khoát nước lên mặt. Các đôi trai gái cầm tay nhau rón rén đi qua từng tảng đá,
còn tôi lặng lẽ lội ngược dòng và tìm thấy viên đá khoảng 2 kg như ý muốn. Khi
có viên đá trong tay tôi coi như chuyến đi thành công.
Viên đá được bọc báo cẩn thận mang về. Để cho chắc ăn,
hôm bay sang Đức vợ tôi bàn không cho vào valy mà cho vào túi xách tay. Cái
valy có thể thất lạc chứ viên đá quý này thì nhất định phải đi đến nơi về đến
chốn. Ở sân bay Nội Bài, sau khi cân hàng tất cả tốt đẹp, đến phòng an ninh
viên đá không được xách tay lên máy bay vì lý do an toàn (vật rắn, có khả năng
gây thương tích không được xách tay).
Tôi phải mua thêm túi dứa, gửi theo băng chuyền và chịu
phạt vì quá cân. Khi đến sân bay Berlin chẳng thấy cái túi dứa đâu, chúng tôi
vừa tiếc hòn đá vừa tiếc cái công đã "cưu mang" nó. Tôi an ủi vợ thôi
đừng buồn, thế nào cũng thấy lại được. Nghĩ thế nhưng tôi bắt đầu lo không biết
sẽ khai vào giấy báo bồi thường như thế nào nếu họ gửi đến. Tiếng Đức không có
từ "Hòn đá muối dưa".
May sao một ngày sau nhân viên sân bay báo hàng của tôi
đã ở sân bay. Vì chỉ là viên đá nên họ không chở đến nhà, tôi phải đến sân bay
nhận về. Ngày hôm sau cả đi lẫn về mất gần 4 giờ để nhận viên đá. Nhân viên hải
quan hỏi mãi về nó vì có lẽ lần đầu tiên trong đời ông ta thấy một sự kỳ cục
như vậy. Tôi đành phải giải thích cho ông ta biết công dụng của hòn đá:
"Để làm rau (Sauerkraut) kiểu Việt Nam ấy". Ông ta nghe ra rồi trầm
trồ: "Hay nhỉ, chắc là nó chua lắm".
Sau khi ký giấy nhận hàng, nhân viên hải quan cười nói
vui vẻ: "Người Đức chúng tôi làm Sauerkraut bằng dấm". Ông cũng không
quên chúc tôi ăn ngon.
Tôi hớn hở ôm hòn đá ra về và lại bị phạt thêm 25 Euro vì
đỗ xe sai quy định! Viên đá núi vùng Tây Bắc sang được đến đây tính ra đã mất
hơn một triệu đồng, trở thành "báu vật“ của chúng tôi. Ai đến nhà vợ tôi
cũng kéo ra bếp bằng được để khoe viên đá muối dưa thứ thiệt mang từ Việt Nam
sang. Nhiều người nhìn thấy thèm lắm, tôi không hiểu họ thèm viên đá hay thèm
vại dưa cải bẹ vàng ruộm mà bà xã khéo tay đã muối.
Bây giờ mỗi lần ăn cơm dưa với thịt ba chỉ luộc tôi lại
nhớ về đất Sa Pa, về khu chợ Bắc Hà có các cô gái dân tộc diện váy muôn màu
xuống chợ tìm vui, nhớ miền Tây Bắc xa xôi có người con gái lội suối ngược
dòng... Nước dưa chua như có vị mát ngọt của những mạch nước thấm ra từ núi, từ
hòn đá suối lấy từ vùng Tây Bắc của quê nhà.
Thế Sáng, Berlin (vnexpress)
|