Kính tặng những người một thời cầm súng
Xa vắng quá một thời trai trẻ
Khúc quân hành như xẻ núi, ngăn sông
Chân đạp lên chân, gối vẫn chẳng chồn
Hơi thở giấu sau lưng, làm ấm những vần thơ viết vội.
***
Chiến tranh đi qua, thời gian đi qua
Nhớ nửa vầng trăng sáng lòa đêm pháo sáng
Trong nhá nhem đêm hè trận mạc
Chợt thấy bạn mình, trên khuôn mặt, nếp nhăn.
***
Đã ở phía sau cơm nắm, nằm hầm
Nghĩ sẽ thoát cảnh cơm dầm canh húp vội
Có ngờ đâu giữa trời Châu Âu, rất tội
Bạn tôi ngồi, ăn thật vội, lưng cơm!
***
Sẽ qua đi những sớm chiều hôm
Tần tảo dãi dầu đãi giọt khôn giữa đời không mật ngọt
Hoa sẽ nở trên khô cằn chắt bóp
Ngạo nghễ nụ vàng chót vót sáng Tâm soi.
Thiều Quang |