Thụy Sĩ nói chung là một đất nước đắt đỏ, ngọt ngào với thiên nhiên kì thú và con người dễ thương. Và tôi, thì có cả tá chuyện về đất nước này.
Kiến trúc ở thành phố Lausanne
1. Chuyện ở Geneve: Kẻ cắp gặp bà già
Geneve vốn là thành phố nổi tiếng, không phải vì đẹp, mà vì nó chứa chấp các cơ quan đầu não của Châu Âu. Nói chung đó là cái rốn của chính trị, kinh tế Châu Âu ngó vào, nhưng không phải là chỗ cho dân du lịch sờ đến. Nhưng mà mang danh thành phố Châu Âu, thành phố quốc tế thì tôi tưởng đó phải là nơi hoành tráng và quy củ lắm, ai ngờ...
Chân ướt chân ráo bước xuống ga, tôi lê bước vào phòng đợi, đang cố nhét cái áo khoác vào valy to, thì tự nhiên thấy bên ngoài cửa kính có người đang đập loạn xạ liên hồi. Coi bộ người đó đang hỏi gì đó ghê lắm, tôi cứ chăm chăm xem anh chàng này định hỏi gì mình (cái tính tốt bụng nổi lên). Bỗng dưng, có cảm giác sởn da, tôi ngó sang trái, một gã khác đang khẽ khàng lôi cái túi xách của tôi (vốn để trên ghế) ra đi. Tôi túm lại, “pardon!!!”, gã vội thả ra rồi đi mất. Tôi ngó ra ngoài, gã kia giờ mới lộ mặt, chửi loạn xạ, bực tức, lại còn ra vẻ “nhờ tao báo mà mày biết có đứa tính thó đồ nhé”. Tôi bị hẫng mất 5 giây thì mới nhận ra mưu đồ của 2 gã Ả Rập. Trong lúc nguy biến, miệng tôi cứng như trát si, không hét lên nổi, vốn từ vựng chửi bậy bỗng biến đâu mất, khẽ khàng nói mỗi “pardon”. Tại sao mình đáng yêu quá thể!
Thành phố Geneva
2. Chuyện ở Lausanne
Lausanne là thành phố mang nặng âm hưởng Pháp, từ tiếng nói, con người, tới quy hoạch. Từ trên cao nhìn xuống, thành phố cũng lộn xộn, cũng mỗi nhà một vẻ mười phân vẹn mười. Cái vớt vát lại ở Lausanne là có hồ rộng, trời xanh, núi trắng, đẹp hùng vĩ.
Đầu tiên là chuyện cái… xí xổm. Xì, chuyện này thì có gì kì lạ, ở Việt Nam thấy hoài. Ừ thì thế, cơ mà Thụy Sĩ nơi đời sống cao hơn nhiều mà còn tồn tại hình thức này thì cũng ôi thật. Trong toilette công cộng ở đây, chỗ ngồi bệt thì 2euro, chỗ miễn phí thì xin bạn ngồi xổm. Dĩ nhiên, có xịn hơn Việt Nam chút vì có tay cầm, đảm bảo ngồi xuống được thì… đứng lên được.
Chuyện thứ hai là ăn xin không biết tiếng. Chiều hè nóng nực ở Lausanne, tôi hớn hở, váy hoa, chân tông, kéo valy đỏ dạo từ núi xuống hồ. Có gã ăn xin, răng vàng ệch, tóc xoăn xởn, đội mũ sờn và bộ quần áo cáu bẩn, ngoái theo nhìn "ciao bella, va bene?" (Chào cô em xinh đẹp, bạn có khỏe không). Tôi cũng tỏ vẻ "Bene bene, grazie mille" (Khỏe, cảm ơn bạn nhiều). Thế là xong, chẳng cái dại nào bằng cái ngu nào. Gã ăn xin người Ý bắt đầu cao giọng "À, mày nói tiếng Ý à, làm ơn ở lại nói chuyện vài câu đi". Tôi thủng thẳng ra đi. Lúc sau ngoái lại thì đã thấy cái thân hình đồ sộ ấy ập đến "bella bella". Thì sao, tưởng khen vớ vẩn mà ăn tiền được hả. Thế mà gã ăn được tiền thật, cứ lẽo đẽo đi theo, nói tiếng Ý cả tràng, làm tôi nhức óc, có hiểu gì đâu cơ chứ. Biết có mấy từ xổ hết ra rồi còn đâu. Tôi chọc quê "Sao mày không nói tiếng Pháp". Gã nhễ nhại "Tao không biết nói, thế tại sao mày nói tiếng Ý". Tôi lại cái màn kể lể khoe khoang "dân Torino mà", hắn vỗ ngực "Tao Napoli đây, anh em rồi, giúp đỡ đi".
Kết quả: móc tạm ví, lấy đồng xu còm duy nhất đưa cho gã. Gã nhe mấy cái răng vàng khè cáu bựa còn sót lại, cười mĩ mãn "Cảm ơn người anh em nhé, tao sẽ cố dồn tiền để về lại Napoli". "Ừ về lại xứ Ý đi, không nói tiếng Pháp thì mày sống ở đây thế nào". Gã nháy mắt rồi biến thẳng.
Hồ ở Laussane
3. Chuyện ở Bern
Tôi hỏi "Thủ đô của Thụy Sĩ là gì?"
Hỏi 5 người thì 4 bảo Geneve, người còn lại bảo Zurich. Cơ mà đích thực nó là Bern - Cái thành phố nhỏ tí hin, bao quanh bởi sông Aar - con sông dài nhất Thụy Sĩ.
Lại balo 1 mình, tôi đến Bern và bị cháy đen dưới nhiệt độ 27 độ C dù mới cuối tháng 4, rõ kì quái. Khi mà nóng cháy đầu thì tôi chỉ thích lao xuống mấy cái hàng quán ở dưới tầng hầm. Ở Bern rất là hay, dưới mặt đường là vô số các hàng quán, có thể là tiệm cafe, hàng quần áo, rạp chiếu phim nữa. Tất cả đều hun hút và sâu thẳm dưới chân những ngôi nhà. Lần đầu tiên tôi thấy một con đường mà xen kẽ, 1 quán trên mặt đường, lại một quán ẩn sâu.
Trước khi đến Bern, tôi không hề hay biết rằng Einstein đã từng sống ở đây. Hóa ra ông đã ở đây trong thời kì đỉnh cao nhất của mình, từ nằm 1903 đến 1905. Riêng 1905 còn được gọi là "annus mirabilis" - năm của Albert Einstein. Từ căn nhà 49 Kramgasse, Einstein đã viết ra rất nhiều công trình khoa học, trong đó có Thuyết Tương đối - thứ tranh cãi mà mãi sau này mới mang về cho ông giải Nobel danh giá. Cũng từ 49 Kramgass, 2 người con của Einstein đã ra đời với người vợ đầu của ông Mileva Maric - một trong những người phụ nữ đầu tiên được vào học ở ZTH Zurich. Họ là bạn học rồi thành bạn đời. Nghe thật đẹp đôi, thế nên sống chết, tôi cũng tìm tới 49 Kramgass. Ai dè tới nơi có cái biển khá to "Nhà Einstein bị đóng cửa vì hư hại do nước, mời các bạn sang quán Cafe Einstein ngồi tạm". Thật là đời.
Toàn cảnh thành phố Bern
4. Chuyện ở Lucerne (Luzern)
Nhiều người bảo Lucerne là đẹp nhất Thụy Sĩ, nhưng lũ bạn tôi ở Thụy Sĩ đi về rồi đều lắc đầu "Chẳng đẹp bằng làng của tao". Nhưng quả thực Lucerne cũng không có gì nhiều, ngoài cây cầu gỗ (Chapel bridge) chạy dọc sông Reuss xanh chói lòa, tháp thủy điện, tường thành, cây cầu với điệu nhảy thần chết và tượng Sư tử âu sầu - thứ mà Mark Twain bảo là "Bức tượng buồn bã và xúc động nhất thế giới". Quả thật, bức tượng buồn, rất buồn, bởi sự tang tóc từ những cái chết của người Thụy Sĩ trong cuộc cách mạng Pháp ở quảng trường Tuilliere thế kỉ 19.
Bức tượng sư tử âu sầu ở Lucerne
Chiếc cầu gỗ ở Lucerne
Nếu bình chọn, tôi sẽ bảo Lucerne là thành phố đúng chất Thụy Sĩ nhất, bởi ở đây tháp đồng hồ nhiều vô kể. Đồng hồ thật đa dạng, từ tròn vành, tới nửa vành, từ hình người, tới hình trăng sao. Với thiết kế tinh xảo, tới từng con lắc, từng dây chão, bọn tôi há hốc mồm "Cơ cấu đơn giản nhỉ, nhưng mà chính xác tuyệt đối". Cứ 12h kém 1 phút trưa, tháp đồng hồ cao nhất ở trên cổng thành sẽ kêu ping pong, rồi 1 phút sau âm thanh lan tỏa cả thành phố. Đồng hồ từ muôn phía của Lucerne hòa cùng thanh âm, như thứ sóng lan rộng lan ra mãi, nhịp nhàng ping pong.
5. Chuyện ở Echallens
Echallens
Nói cho chính xác thì người Thụy Sĩ nhìn cũng… cứng như đồng hồ vậy. Nhưng người dân ở vùng quê thì đáng yêu hết biết, như dân ở Echallens ấy. Khi tôi đang loay hoay chụp ảnh với cây hoa đào trước cửa, thì một quý bà chạy ra "Cô làm gì trong đất nhà tôi".
"Dạ cháu chụp ảnh ạ"
"Ờ thế thì được", bà già cáu bẳn đi vào nhà. Năm phút sau lại chạy ra "Cô người Nhật à ?". "Dạ cháu người Việt Nam, có cậu bạn đây người Nhật", nói đoạn chỉ sang Taka. Bà già có vẻ hài lòng, chạy vào nhà tiếp. Năm phút sau lại chạy ra, mang theo con Ipad, "Ra đây tôi cho coi". Tiếp theo là 30 phút để bà chỉ cho 1200 tấm ảnh bà đã chụp ở Nhật, này thì cháu gái, cháu trai, bố mẹ vợ của cháu trai, này thì chị gái, còn kia là chồng, đây thì bà mặc kimono, bà đang ăn sushi nhé, Tokyo này, Kyoto nữa… Tôi chép miêng, "Cháu chưa đi Nhật mà bà", bà vẫn thao thao. Kết thúc màn giới thiệu bà bảo "Cô chắc thấy cây đào thì nhớ nhà hả, thôi đi chụp ảnh đi". Tôi chút nữa hét lên "Cháu Việt Nam ạ" nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời bà đi chụp hoa. Bà già đến là dễ thương. Gần bằng ông già mở cửa cho tôi đi ngang qua vườn để vào chụp cánh đồng hoa cải. Gần đáng yêu bằng ông bà già cho phép tôi trèo rào vào chụp cùng bò sữa "Cháu chụp thoải mái đi, cẩn thận kẻo dẫm phân thôi". Ôi, cái chốn nhà quê lúc nào cũng hiền hậu, dễ thương, yêu sao cho hết, nhỉ?
Mai Thanh Nga (thegioidienanh) |