NGƯỜI MẸ VIỆT NAM
Con biết về mẹ qua lời anh kể,
Lòng thủy chung không dễ đổi dời
Ba mươi tám năm lẻ bóng đơn côi
Vẫn trầm tĩnh giữa cuộc đời giông bão.
Những đứa con lớn khôn, tấm lòng thơm thảo
Yêu kính mẹ - mong báo hiếu tuổi già
Thương mẹ thật nhiều! - mẹ đâu giống người ta,
Ba khuất núi, tình đậm đà mẹ giữ
Năm tháng dài, lửa luyện vàng - phép thử
Mẹ vẫn yêu thương, dịu ngọt nhắc về Người
Tần tảo nuôi con, bỏ mặc Xuân trôi
Chiều ngả bóng, mái tóc phơi sương trắng.
Mắt mẹ thật hiền, tấm lòng chan nắng
Trái tim mở ra - dẫu chẳng thật giầu
Chia ngọt, sẻ bùi - tay nắm vì nhau
Tình ấm áp bắc cầu cho nhân ái
Những thăng trầm cuộc đời mẹ từng trải
Vì các con, chẳng quản ngại đau buồn
Hạnh phúc riêng mình - theo chồng vùi chôn
Giành tất cả, nuôi bầy con khôn lớn.
Tình yêu của mẹ trong lành, không gợn
Mãi thủy chung, gói trọn tình nồng
Đứng trước Người - mọi thứ hóa hư không
Bởi tâm hồn mẹ, mênh mông bát ngát.
KHÔNG ANH
Không anh
đời vắng tiếng yêu
Không anh
dẫu có diễm kiều cũng phai
Không anh
gió cũng thở dài
Biển không có sóng, nhớ ai nên buồn
Không anh
chết lặng hoàng hôn
Vạc kêu lẻ bạn, thơ hồn xót xa
Không anh
đời tắt tiếng ca
Đàn buông lỡ nhịp, trăng tà vỡ đôi
Không anh
đêm trắng lẻ loi
Không anh
nước mắt lặng rơi uá nhầu
Không anh
Em biết về đâu?
Bờ môi khát cháy, tim đau vì chàng
Không anh
đời hoá dở dang
Lặng thầm lê bước lang thang mất hồn
Không anh
tình sẽ vùi chôn
Ngàn sâu thẳm đáy sóng cồn đại dương....
ĐÊM VÀNG
Đêm vàng lạc bước chốn bồng lai
Tiên cảnh như mơ dáng nguyệt đài
Nghiêng bóng soi mình thêm quyến rũ
Nhấp nhô bồng đảo, hút hồn ai
Khe sâu nước chảy, cây che phủ
Mê mẩn cùng trăng suốt dặm dài
Rung động đáy lòng người lữ thứ
Thi tình bay bổng ngọa thiên thai.
Mơ hoài bóng hình người thanh nữ
Tức cảnh nao lòng, vịnh tặng ai
Ước mãi bên nàng ru bé ngủ
Dịu dàng thụ hưởng sắc hương nhài
Thuận ý đất trời, trăng sáng tỏ
Tâm hồn hòa mộng giữa liêu trai
Kết thành Phu - Phụ đẹp duyên số
Nguyệt hạ biển tình đời tái lai.
ĐT. Dresden - LB Đức (nguoibanduong) |